Có những người có thể rơi nước mắt ngay khi đọc 1 mẩu chuyện buồn, xem 1 anime buồn hoặc nghe nhạc buồn; nhưng lại ko bao h để lộ cảm xúc của mình vs những người xung quanh.
Có những người có thể dịu dàng chăm sóc vài con vật nhỏ bé, tội nghiệp hay đau lòng vì nỗi buồn của những người ko quen biết; nhưng bao h cũng tỏ ra chanh chua, đanh đá.
Có những người dù trái tim rất mềm yếu, nhạy cảm; nhưng chưa bao h họ để moi người thấy mặt trái vẻ ngoài manh mẽ của mình.
Có những người dù nc mắt đã rưng rưng trên khóe mắt; nhưng họ lại kìm nén ko để nó chảy ra mà ko hiểu tại sao
.....
Có lẽ vì họ sợ mọi người nhận ra con người thật bên trong mình, sợ mọi người sẽ khinh bỉ mình, sợ những người yêu thương sẽ dần rời xa mình, và rồi họ sống trong sự giả dối của chính bản thân, cái vỏ bọc đó, sự cô đơn trong đáy sâu của tâm hồn đó đã dấn gặm mất trái tim của họ, biến họ thành những kẻ ko ai biết trước đc....
Và tôi cũng vậy, nhưng ko! Tôi muốn sống vs con người thật của mình, tôi muốn thoát ra khỏi vũng lầy của cô đơn, tôi muốn cảm xúc của mình ko bị tiết chế, tôi muốn phá vỡ nỗi khổ này, rồi 1 ngày ánh sáng của emo đã chiếu vào trái tim cua tôi.Khi 1 đứa bạn lập hội emo anime trên fb, tôi đc nó mời làm ad,tôi hỏi nó emo là j`, và từ đó, tôi biết cách duy nhất để cứu bản thân khỏi hố sâu là sống như emo. Phải, tôi muốn trôi theo dòng chảy và triết lý của emo, để sống đúng vs bản chất mà bấy lâu nay tôi đã giam cầm trong tuyêt vọng, trở thành 1 con người sống thực vs cuộc đời của mình ....